Bất
kì khoảnh khắc đẹp nào, bất kì khoảnh khắc cực lạc nào, những khoảnh
khắc hạnh phúc bạn đã có – thu thập chúng, ấp ủ chúng, sống cùng chúng,
sống chúng đi. Bạn sẽ trở thành nhạy cảm hơn với hạnh phúc. Hạnh phúc sẽ
được thu hút hướng tới bạn nhiều hơn, yêu sẽ xảy ra cho bạn nhiều hơn,
thiền sẽ tới với bạn dễ dàng hơn. Cuộc sống sẽ trở thành phúc lành; sự
tồn tại sẽ trở thành mở hội. Nhưng, bạn phải tạo ra tâm hạnh phúc.
Và thế rồi, trong những kinh nghiệm mảnh mẩu về phúc lạc, tìm ra nốt chung đi. Đứa trẻ hái hoa, anh thanh niên yêu cô gái, ông già ngồi dưới cây thiền. Tất cả chúng đều nói đó là phúc lạc – phải có cái gì đó chung cho tất cả chúng chứ. Ở ngoại vi, từ bên ngoài, không cái gì dường như là chung. Đứa trẻ hái hoa, anh thanh niên yêu cô gái, ông già tụng mật chú. Không cái gì dường như là chung giữa chúng. Nhưng nếu tất cả chúng đều nói, "Đây là phúc lạc!" thì phải có cái gì đó chung chứ. Tìm ra phần tử chung đó đi. Tìm ra một thứ mà bao giờ cũng có đó và không có nó thì chúng không thể nói được rằng mọi khoảnh khắc này đều là những khoảnh khắc phúc lạc.
Có thể là ông già sẽ phủ nhận bất kì yếu tố nào chúng. Ông ấy có thể nói, "Chàng thanh niên này ngu. Chẳng có gì trong các cô gái. Chỉ xương và thịt và mọi thứ bẩn. Chàng thanh niên này ngu. Anh ta đang phí thời gian."
Hay anh thanh niên có thể nói, "Đứa trẻ đang hái hoa này đang sống trong tưởng tượng. Điều đó là không thực. Khi nó trở nên biết nhiều hơn nó sẽ vứt các hoa này đi. Điều này là ngu. Nhặt hoa là vô dụng; nó đang phí thời gian. Nó dốt thế."
Nhưng, dầu vậy, phải có cái gì đó chung cho tất cả chúng. Nếu ông già nói rằng anh thanh niên là ngu (hay anh thanh niên nói rằng đứa trẻ là ngu) điều đó đơn giản ngụ ý rằng với ông già cuộc sống vẫn chưa trở thành một thể thống nhất. Nó đơn giản ngụ ý rằng ông già vẫn còn giận dữ với thời thơ ấu riêng của mình. Ông ấy không thể hấp thu được nó trong cuộc sống hiện thời của mình. Tuổi thanh niên của ông ấy đã không trở thành một phần của cuộc sống của ông ấy. Ông già bị phân mảnh, bị phân chia.
Nếu ông già này thực sự không bị phân chia, nếu ông ấy đã từng tìm kiếm phần tử chung trong mọi kinh nghiệm, đó là trí huệ. Tìm ra phần tử chung trong mọi kinh nghiệm, phần tử bản chất, là trí huệ. Nếu ông già này đã đi tới nhận ra cái là bản chất trong mọi kinh nghiệm phúc lạc, ông ấy sẽ thấy rằng khi ông ấy ngồi cùng cô gái trong tình yêu sâu sắc, cùng điều đã xảy ra mà bây giờ đang xảy ra trong thiền của ông ấy. Khi ông ấy đã hái hoa trong vườn như đứa trẻ, hay chơi với đá cuội trên bãi biển, nó đã là cùng một điều.
Phần tử chung đó là gì? Chăm chú, chăm chú sâu sắc. Cuốn hút. Đứa trẻ đã bị cuốn hút với đá, chơi với chúng. Toàn thể sự tồn tại đã bị quên đi. Đứa trẻ quên bản thân nó. Không cái gì tồn tại trong khoảnh khắc đó, không tâm trí tồn tại. Đứa trẻ đã bị cuốn hút toàn bộ. Vì việc cuốn hút đó, việc triệt tiêu toàn bộ đó của bản ngã, phúc lạc đã xảy ra. Nó trở thành thiền.
Anh thanh niên đã bị cuốn hút vào trong người yêu của mình. Toàn thể sự tồn tại rơi rụng đi dường như không cái gì khác đã tồn tại. Chỉ người yêu tồn tại. Ngay cả điều đó đã biến mất: người yêu và người được yêu đã biến mất. Chỉ yêu tồn tại. Một khoảnh khắc đã tồn tại mà là vĩnh hằng, một khoảnh khắc đã là bản thân vĩnh hằng. Không quá khứ, không tương lai. Bây giờ là tất cả. Nó đã là thiền. Yêu là thiền. Và thế thì phúc lạc xảy ra.
Bây giờ, ông già đang tụng dưới cây, hay ngồi trong chùa lắng nghe chuông chùa và cảm thấy rất hạnh phúc, cực lạc. Cái gì đang xảy ra? Cùng điều đó đang xảy ra trong tình huống khác, trong tuổi tác khác, trong kinh nghiệm khác. Cùng điều đang xảy ra. Thế giới biến mất. Ông già không còn đó nữa, chùa biến mất. Khoảnh khắc hiện tại trở thành toàn bộ. Ông ấy ở đây và bây giờ. Chuông tiếp tục ngân. Chúng không ngân trong tương lai: chúng ngân trong hiện tại. Không kí ức quá khứ nào bước vào, không ham muốn tương lai nào. Ông già ở đây và bây giờ.
Bất kì khi nào bạn ở đây và bây giờ, phúc lạc xảy ra. Như đứa trẻ chơi với đá, như anh thanh niên chơi với người yêu, hay ông già chơi với việc tụng và thiền. Nếu tất cả ba kinh nghiệm này có thể được cảm thấy như hài hoà, bạn đã tìm ra một trong những luật tối thượng của cuộc sống. Bạn đã trở nên trí huệ. Trí huệ đã xảy ra cho bạn.
Và thế rồi, trong những kinh nghiệm mảnh mẩu về phúc lạc, tìm ra nốt chung đi. Đứa trẻ hái hoa, anh thanh niên yêu cô gái, ông già ngồi dưới cây thiền. Tất cả chúng đều nói đó là phúc lạc – phải có cái gì đó chung cho tất cả chúng chứ. Ở ngoại vi, từ bên ngoài, không cái gì dường như là chung. Đứa trẻ hái hoa, anh thanh niên yêu cô gái, ông già tụng mật chú. Không cái gì dường như là chung giữa chúng. Nhưng nếu tất cả chúng đều nói, "Đây là phúc lạc!" thì phải có cái gì đó chung chứ. Tìm ra phần tử chung đó đi. Tìm ra một thứ mà bao giờ cũng có đó và không có nó thì chúng không thể nói được rằng mọi khoảnh khắc này đều là những khoảnh khắc phúc lạc.
Có thể là ông già sẽ phủ nhận bất kì yếu tố nào chúng. Ông ấy có thể nói, "Chàng thanh niên này ngu. Chẳng có gì trong các cô gái. Chỉ xương và thịt và mọi thứ bẩn. Chàng thanh niên này ngu. Anh ta đang phí thời gian."
Hay anh thanh niên có thể nói, "Đứa trẻ đang hái hoa này đang sống trong tưởng tượng. Điều đó là không thực. Khi nó trở nên biết nhiều hơn nó sẽ vứt các hoa này đi. Điều này là ngu. Nhặt hoa là vô dụng; nó đang phí thời gian. Nó dốt thế."
Nhưng, dầu vậy, phải có cái gì đó chung cho tất cả chúng. Nếu ông già nói rằng anh thanh niên là ngu (hay anh thanh niên nói rằng đứa trẻ là ngu) điều đó đơn giản ngụ ý rằng với ông già cuộc sống vẫn chưa trở thành một thể thống nhất. Nó đơn giản ngụ ý rằng ông già vẫn còn giận dữ với thời thơ ấu riêng của mình. Ông ấy không thể hấp thu được nó trong cuộc sống hiện thời của mình. Tuổi thanh niên của ông ấy đã không trở thành một phần của cuộc sống của ông ấy. Ông già bị phân mảnh, bị phân chia.
Nếu ông già này thực sự không bị phân chia, nếu ông ấy đã từng tìm kiếm phần tử chung trong mọi kinh nghiệm, đó là trí huệ. Tìm ra phần tử chung trong mọi kinh nghiệm, phần tử bản chất, là trí huệ. Nếu ông già này đã đi tới nhận ra cái là bản chất trong mọi kinh nghiệm phúc lạc, ông ấy sẽ thấy rằng khi ông ấy ngồi cùng cô gái trong tình yêu sâu sắc, cùng điều đã xảy ra mà bây giờ đang xảy ra trong thiền của ông ấy. Khi ông ấy đã hái hoa trong vườn như đứa trẻ, hay chơi với đá cuội trên bãi biển, nó đã là cùng một điều.
Phần tử chung đó là gì? Chăm chú, chăm chú sâu sắc. Cuốn hút. Đứa trẻ đã bị cuốn hút với đá, chơi với chúng. Toàn thể sự tồn tại đã bị quên đi. Đứa trẻ quên bản thân nó. Không cái gì tồn tại trong khoảnh khắc đó, không tâm trí tồn tại. Đứa trẻ đã bị cuốn hút toàn bộ. Vì việc cuốn hút đó, việc triệt tiêu toàn bộ đó của bản ngã, phúc lạc đã xảy ra. Nó trở thành thiền.
Anh thanh niên đã bị cuốn hút vào trong người yêu của mình. Toàn thể sự tồn tại rơi rụng đi dường như không cái gì khác đã tồn tại. Chỉ người yêu tồn tại. Ngay cả điều đó đã biến mất: người yêu và người được yêu đã biến mất. Chỉ yêu tồn tại. Một khoảnh khắc đã tồn tại mà là vĩnh hằng, một khoảnh khắc đã là bản thân vĩnh hằng. Không quá khứ, không tương lai. Bây giờ là tất cả. Nó đã là thiền. Yêu là thiền. Và thế thì phúc lạc xảy ra.
Bây giờ, ông già đang tụng dưới cây, hay ngồi trong chùa lắng nghe chuông chùa và cảm thấy rất hạnh phúc, cực lạc. Cái gì đang xảy ra? Cùng điều đó đang xảy ra trong tình huống khác, trong tuổi tác khác, trong kinh nghiệm khác. Cùng điều đang xảy ra. Thế giới biến mất. Ông già không còn đó nữa, chùa biến mất. Khoảnh khắc hiện tại trở thành toàn bộ. Ông ấy ở đây và bây giờ. Chuông tiếp tục ngân. Chúng không ngân trong tương lai: chúng ngân trong hiện tại. Không kí ức quá khứ nào bước vào, không ham muốn tương lai nào. Ông già ở đây và bây giờ.
Bất kì khi nào bạn ở đây và bây giờ, phúc lạc xảy ra. Như đứa trẻ chơi với đá, như anh thanh niên chơi với người yêu, hay ông già chơi với việc tụng và thiền. Nếu tất cả ba kinh nghiệm này có thể được cảm thấy như hài hoà, bạn đã tìm ra một trong những luật tối thượng của cuộc sống. Bạn đã trở nên trí huệ. Trí huệ đã xảy ra cho bạn.
Từ "Giả kim thuật mới"
No comments:
Post a Comment
Note: only a member of this blog may post a comment.