Monday 27 August 2018

Tản mạn về định mệnh và ý chí


Quá khứ không phải đã xác định. Chúng ta đang thay đổi nó thông qua các quyết định chúng ta đưa ra trong hiện tại.

Có nhiều quá khứ có thể xảy ra, cũng giống như có nhiều tương lai có thể xảy ra.

Các bạn có thể xem các thí nghiệm vật lí và sinh học trên Internet (xem The Secret và một số phim khác trên Youtube nhé). Qua các thí nghiệm đó ta thấy nếu hiện tại có thể tác động lên quá khứ, thì chúng ta lại đối mặt với một thực tế đầy tò mò khác: quá khứ vẫn chưa kết thúc. Khi đó mọi khoảnh khắc thời gian – quá khứ, hiện tại, tương lai  - có tính hữu cơ và liên tục thay đổi. Tương lai không phải được định sẵn và quá khứ cũng vậy. Các lựa chọn của chúng ta trong thời điểm hiện tại có năng lực định hình thực tại lớn hơn rất nhiều so với mức độ chúng ta từng nghĩ là có thể.

Quá khứ chưa kết thúc, nó có tính hữu cơ và đang thay đổi. Quá khứ có ảnh hưởng và tương quan với các lựa chọn của chúng ta trong hiện tại, nghĩa là thực sự có nhiều quá khứ.

Nhiều thứ chúng ta nhìn thì thấy là không tốt, là hại nhưng lại mang đến cái tốt đẹp, như những câu chuyện trong chuyện Tái ông thất mã chẳng hạn.

Trong cuộc sống, không tránh khỏi việc chúng ta phải đối mặt với những thách thức, nhưng như ta biết, chúng cũng tạo ra những cơ hội để phát triển. Nhiều thách thức đòi hỏi chúng ta phải nhìn vào chính bản thân để thấy những suy nghĩ, cảm xúc và niềm tin của mình tương quan thế nào với những hoàn cảnh mà chúng ta đối mặt. Khi chúng ta thay đổi những ý nghĩ, cảm xúc và đặc biệt những niềm tin, chúng ta sẽ tương quan với một trải nghiệm khác, và qua đó cuộc sống sẽ thay đổi nhằm phù hợp với những ý tưởng mới của chúng ta. Khi đó từ trong thách thức chúng ta có thể hiện lên như một phiên bản (ý thức) mở rộng của chính bản thân mình.

Khi chúng ta đoán vận mệnh, nhiều sự việc chưa hẳn người bói nói đúng, mà chính niềm tin vào những điều thầy bói nói làm cho sự việc xảy ra như thế. Có khi người bói chỉ nói vài ý đúng mà ta đã xuýt xoa cho là đúng rồi.

Như việc uống thuốc khỏi bệnh thì niềm tin rằng thuốc đó chữa khỏi bệnh theo tôi cũng đã chữa được 30%, 40% triệu chứng bệnh rồi. Có người cảm cúm thì tin cứ phải uống kháng sinh, có người thì chỉ dùng tỏi, gừng, mật ong, … cũng khỏi mà còn không bị hại dạ dày.

Các bạn đọc chuyện Chiếc lá cuối cùng thì biết rằng chính chiếc lá vẽ trên tường - chiếc lá của niềm tin - đã cứu sống cô bé.

Khi nói về Nhân –  Quả mọi người thường nói nhiều về Nhân trong các kiếp quá khứ và tác động của nó lên đời sống hiện tại mà ít chú trọng đến Nhân trong đời sống hiện tại. Nhân hiện tại này có thể tác động ngược trở lại quá khứ và làm nó biến chuyển, đồng thời tác động lên tương lai.

Người tu luyện biết là có Nhân ở các đời sống trong quá khứ, nhưng không quan tâm lắm, nếu có quan tâm thì người ta quan tâm đến cái Nhân hiện tại và sống với thực tại từng phút giây.

Những người không tin theo một tôn giáo nào (nói chung là tin theo nếp sống của cộng đồng, hệ tư tưởng của xã hội, niềm tin cá nhân) thì tự sáng tạo cuộc đời mình (Nhân Quả vẫn chi phối nhưng cái Nhân hiện tại (lối suy nghĩ, niềm tin, hành động) có tác động mạnh với họ)

Tôi thấy nhiều người đoán Kinh Dịch, cả già lẫn trẻ, bắt chước Thiệu Vĩ Hoa tưởng mình am hiểu cổ kim rồi đoán lung tung (tôi thấy thế) (vì đã tự tay làm thử và quan sát vài người khác) (tất nhiên là tự tin vào khả năng của mình và thấy bọn họ còn kém là đằng khác nữa)

Có người bình giải theo lời hào, chủ yếu dựa vào lời bình giải của tác giả sách cộng thêm diễn giải của riêng mình, của những hiểu biết hạn hẹp của riêng mình.

Những diễn giải sai nhưng mang lại niềm tin cho người được đoán có khi được Quả tốt 

Nhưng diễn giải không đúng thì mang lại Khẩu nghiệp cho người diễn giải, cho nên phải hết sức thận trọng khi nói về số phận của ai đó.

Theo ý tôi nếu có xem Dịch thì xem để học hỏi về nhân sinh, lịch sử, văn hóa như kiểu bình giảng của Phan Bội Châu thôi (Phan Bội Châu bình giảng rất hay), còn nếu đem ra bói toán thì hại nhiều hơn lợi, vì nó ảnh hưởng đến việc tự đưa ra quyết định, việc sáng tạo ra thực tại của tâm trí.

Tôi đã một số lần gieo quẻ và hết sức kinh ngạc vì những gì lời hào nói đúng những gì tôi đang nghĩ hay mong muốn sự việc phải xảy ra theo ý tôi. Và tôi đúc kết lại là nếu xem thì chỉ xem cho vui, còn mình có ý định như thế nào mình phải xác quyết trong đầu, sự việc sẽ xảy ra như thế nào còn do quyết tâm của mình như thế nào nữa.

Từ đó xếp cuốn sách vào một xó.

Tôi thấy có cái này hay, trong tác phẩm Mai Hoa Dịch Số, Thiệu  Khang Tiết có quan sát xung quanh để dự đoán. Khi nảy lên một ý nghĩ mà mình hỏi đoán thì xem xung quanh có tín hiệu nào hỗ trợ không. Kiểu phán đoán này cũng thấy xuất hiện trong tác phẩm văn học hiện đại: Nhà giả kim. Đây là cách mà chúng ta có thể học từ các tín hiệu xung quanh ta: một lời nói vô tình nghe được từ một bộ phim, lời bài hát, thái độ của một ai đó, … xuất hiện khi ta đang nghĩ, phân vân một chuyện nào đó. Đây có thể gọi là dùng trực giác (tôi cũng không biết được trực giác của mình có tốt hay không nữa)

Nhiều hình thức bói toán, nếu niềm tin của mình cao thì nhiều khi cho kết quả đúng. Nếu mình tin bói bài đúng, thì tự nhiên hay thấy đúng, nếu mình tin vòng tay hợp mệnh (có thể không hợp) thì nó cũng có tác dụng.

Có một chút kiến thức về phong thủy cũng tốt, nhất là phong thủy thực hành, vì sự bố trí đồ đạc, cửa, thế nhà … ảnh hưởng đến tâm lí, đến luồng khí lưu thông trong nhà và tác động lên sức khỏe con người.

Thầy phong thủy và tướng số cao tay phải nhìn được luồng khí di chuyển. Ngày nay người xem chủ yếu dựa vào sách vở, xem theo sách của TQ, nhiều thứ chỉ phù hợp với thế đất tổng quan của người TQ.

Còn xem xét phong thủy theo kiểu hợp tuổi, hợp mệnh theo tôi cũng không hợp lí lắm. Nếu có xem (theo tôi) thì xem trong mệnh cục mình ngũ hành nào còn thiếu rồi bổ sung bằng hướng nhà, màu sắc, nơi định cư, …

Có thể cái đúc kết của Giải Đoán theo Tứ trụ: giải đoán dựa vào cả bốn yếu tố năm tháng ngày giờ sinh rồi xem ngũ hành thừa thiếu thế nào để làm cân bằng lại bằng cách chuyển sống về hướng có tác dụng bổ khuyết cho ngũ hành còn thiếu, dùng màu sắc, … có nhiều chỗ hợp lí.

Theo Tứ Trụ Bát Tự thì mệnh của năm sinh không còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa theo chỗ tôi được biết một nhà nghiên cứu cho rằng có hơn 20 can chi tính mệnh ngũ hành sai.

Tử Vi, Tử Bình, Thái Ất, Bát tự Hà Lạc… đoán sai khoảng 50% (coi như là đoán sai) ( nhiều người thấy vài ý đúng (có khi ngẫu nhiên đúng) lại tưởng thầy giải đoán giỏi lắm và cho rằng tất cả đều đúng (vì một số việc chưa diễn ra)), ngày nay một số sao không còn nữa, vũ trụ giãn nở  làm cho vị trí các ngôi sao cũng khác ngày xưa, thì làm sao có thể đúng được nữa.

Việc xem ngày giờ tốt xấu: khá là phiền phức và mất thời gian, mỗi sách nói một cách khác nhau. Theo tôi chỉ nên xem ngày giờ vào những dịp quan trọng, gọi là để cho An tâm. Khi bạn tin rằng mọi thứ sẽ ổn theo hướng tốt nhất cho bạn thì tự khắc mọi việc bạn làm sẽ vào ngày giờ tốt.



Mọi thứ sẽ ổn theo hướng tốt nhất cho tôi





Một số vị thần, thánh là những nhân vật không có thật trong lịch sử, nhưng đã trở thành những nhân vật có thật ở chiều không gian khác, như Thánh Gióng chẳng hạn, vì nhiều người tin là ông tồn tại, cho nên ông đã trở thành Hình Tư Tưởng có thật sống ở chiều không gian khác.

Đến chùa phải cẩn thận vì chúng ta có thể quỳ lạy những phật giả, vì nếu các bức tượng không được một vị pháp sư chuyên về hô thần nhập tượng mời pháp thân của phật nhập vào tượng, lâu ngày vì nhiều người cầu xin vái lạy ở các bức tượng hình thành phật giả (Hình tư tưởng) (như phật giả ở Lôi Âm Tự giả trong Tây Du Kí)

Chúng ta có thể mang theo bên mình những thứ mà chúng ta nghĩ là có tác dụng: như than hoạt tính, đá quý; hay dây ngũ sắc, lá bồ đề, cát mandala đã được làm lễ có các vị phật, bồ tát gia trì sẽ giúp bảo vệ cơ thể tránh bị các vong nhập vào các bộ phận trong cơ thể, giúp cơ thể khỏe mạnh để trợ duyên trong quá trình tu tập.

Người tu luyện, như tu Phật hay luyện thiền chẳng hạn, ít quan tâm đến vận mệnh, bởi họ quan tâm đến giây phút hiện tại, dù nó là gì đi chăng nữa, mỗi một giây phút được sống là họ đã mãn nguyện. Khi tâm trí họ tĩnh lặng thì những lăng xăng trong tiềm thức họ cũng tĩnh lặng lại, ít có dịp thể hiện cái Quả ra bên ngoài nữa, và nghiệp xấu dần dần mất đi, cho nên người ta mới nói rằng giải đoán vận mệnh sẽ không còn đúng với người tu luyện nữa, như vậy tu luyện là một hình thức cải mệnh. (Có khi có các trợ lực từ bên ngoài nữa: từ các vị Phật, Thiên Thần).

Vả lại, cái nhìn về tốt xấu đúng sai lợi hại của mỗi người mỗi khác. Đôi mắt bạn là những chiếc cửa sổ mà bạn nhìn qua nó. Đôi mắt bạn không khách quan. Đôi mắt bạn làm cho mọi thứ trở thành ảo thuật, đôi mắt bạn hiện lên những bức tranh theo sự ưa thích của riêng chúng. Hai đôi mắt khác nhau nhìn cùng một vật và nhìn thấy nó khác nhau. Hai người có thể xem cùng một bộ phim và mỗi người thấy nó một cách mà người kia thì không, có lẽ thậm chí là trái ngược, có lẽ dường như không phải là cùng một bộ phim. Những gì được nhìn thấy là Mở đối với cái hiểu. Hành động thấy đến từ một nơi khác. Sự vật không đi vào mắt bạn. Mắt bạn đi vào sự vật. Cùng một điều được nhìn là tốt hay xấu phụ thuộc vào đó là đôi mắt của ai và nó đến từ hướng nào. Bạn có một đôi mắt bổ trợ trong đầu bạn được gọi là tâm trí. Tâm trí lái đôi mắt của bạn.

Nói về vận mệnh, có thể sự khởi đầu đã được định sẵn. Tại điểm đó bàn tay của định mệnh nắm quyền.

Bây giờ tôi nói về chữ Phúc (Đức). Phúc được hưởng từ các kiếp trước. Phúc có thể là sự giầu có, có thể là tư duy lanh lợi, có thể là người có Ngộ tính cao, … thì những người này có thể dùng Phúc  có sẵn để hoạch định và sáng tạo tương lai của mình. Tuy nhiên có những người có ít Phúc (Đức mỏng) thì sự định hình cuộc sống của họ khó khăn hơn. Cuộc sống của họ dường như có định mệnh. Luật hấp dẫn áp dụng tốt với nhiều người nhưng khó khăn với nhiều người khác.



Cái Phúc lớn nhất là khả năng Ngộ

Ngộ có nhiều mức độ, từ thấp đến cao.

Ngộ ở giai đoạn ban đầu là hiểu ra được các nguyên lí



Và chúng ta không thể trả lời dứt khoát cho câu hỏi: Cuộc đời tôi có được định trước?

Câu trả lời dường như là vừa Có và Không.


Vài dòng ngắn ngủi, chưa thể hết ý.

tôi tìm thấy Tôi