Monday 22 October 2018

tôiTôi 2


tôi nóng lòng chờ đến giây phút này được trò chuyện với Tôi. Cuộc đời đến giây phút này có thể nói là thành công đối với tôi vì tôi được biết đến Tôi, dù chưa biết hết về Tôi nhưng mỗi lần trò chuyện với Tôi thì Tôi đều cho tôi những lời khuyên, Tôi động viên tôi, cổ vũ tôi. Trong những lần trò chuyện với Tôi, tôi có khi hiểu sai, có khi hiểu đúng, có khi chỉ hiểu một phần nào đó những gì mà Tôi muốn nói với tôi. 

tôi: Rất cảm ơn Tôi đã đến bên tôi!
Tôi: Cảm ơn bạn đã biết đến Mình. Cảm ơn bạn vì bạn đã giới thiệu Mình với mọi người trên trang facebook cá nhân của bạn. Cảm ơn bạn vì qua bạn mọi người biết đến Mình.
tôi: Bạn giới thiệu về mình một chút cho mọi người đi. Nhân tiện làm quen với mọi người luôn.
Tôi: (nói chuyện với các bạn trên Facebook) Mọi người thường nghĩ về Mình như là Đức Chúa của các bạn. Mình muốn các bạn nghĩ về Mình nhiều hơn như là Tình Yêu của các bạn, vì đó là những gì Mình nghĩ về các bạn. Mình không nghĩ các bạn là người phụng sự của Mình. Mình là người phụng sự phục sự các bạn, và Mình phụng sự các bạn bằng tình yêu. Tình Yêu là điều phụng sự duy nhất để ban tặng, và là điều duy nhất đáng được nhận. Vì thế hãy bớt nghĩ Mình là Đấng Toàn Năng, mà hãy nghĩ về Mình nhiều hơn với tư cách một Người Bạn.  
tôi: Vâng, Bạn. À, mình quen rồi. Mới trước cuộc trò chuyện này thôi, mình vẫn nghĩ bạn là Thượng Đế tôn kính. Trong lúc trò chuyện vẫn gọi bạn là Ngài, xưng tôi. Hôm nay giới thiệu bạn với các bạn trên facebook, được bạn nhắc nhở là nên gọi Thượng Đế là bạn, tự nhiên mình cảm thấy mình gần Thượng Đế thế. Mình hôm nay cảm thấy Thượng Đế thật là gần gũi. Thượng Đế chính là cái Tôi nội tâm của mình. (Quay sang nói chuyện với các bạn trên facebook) Giới thiệu với các bạn một chút, bạn mình đây, cái Tôi của mình đây, mọi người vẫn quen miệng gọi là Thượng Đế, Đức Chúa Trời, Ngọc Hoàng, Ông Trời, … Mọi người để ý một chút nhé, khi gọi bạn Tôi của mình là Thượng Đế, Đức Chúa Trời tự dưng chúng ta có cảm giác hơi xa lạ và khó gần gũi vì những từ đó có nguồn gốc từ các nước phương Tây, nhưng khi gọi là Ông Trời thì ta có cảm giác gần gũi hẳn. Hôm nay lại gọi Thượng Đế là Tôi của tôi, là Bạn của tôi, cảm giác thật là gần gũi và thân thiết.
Tôi:  Mình là Người Bạn Thân Nhất bạn sẽ từng có. Không có gì làm Mình có thể dời bạn được. Khi Mình đi làm, Mình bên bạn. Khi Mình nghỉ ngơi, Mình bên bạn. Mình chưa bao giờ dời khỏi bạn. Mình chưa bao giờ quên bạn, thậm chí một tích tắc.
tôi: Câu của bạn có nhiều cái lạ nha!  Nhưng mình biết chắc một điều là có một vài người bạn trên facebook của mình khi đọc đến đoạn này thì sẽ reo lên sung sướng, như kiểu mới tìm lại được một món đồ quý báu bị thất lạc lâu ngày. Và một điều chắc chắn là sẽ rất nhiều người thấy câu nói của bạn vừa rồi mới vô nghĩa làm sao, có một số người sẽ cho là toàn các câu ngớ ngẩn không thể hiểu nổi.
Tôi: Mình đồng ý.
tôi: Một số người sẽ kết tội mình là phỉ báng Thượng Đế, phỉ báng Thánh Thần.
Tôi: Thế bạn phải giải thích chứ.
tôi: Ai hiểu tự khắc sẽ hiểu. Ai không hiểu có khi giải thích bằng cả chục cuốn sách họ cũng chẳng hiểu.
Tôi: Thế thì Mình và bạn cùng nhau nghĩ cách nhỉ.
tôi: Vâng, Bạn.
….
Bạn đọc facebook thân mến, có một vấn đề hơi hại não một chút. Tôi lại hơi lười suy nghĩ nữa, bạn nào có cách nào giúp tôi giải quyết vấn đề này được không. Có hai nhân vật trong câu chuyện là tôi và Tôi, nếu để tôi ở đầu câu mà viết là tôi thì sẽ vi phạm nguyên tắc chính tả, mà nếu viết là Tôi thì người đọc không biết Tôi đấy là tôi hay là Tôi, thứ nữa nếu mà bôi đen tôi và Tôi thì người ta lại có cảm giác tôi và Tôi ở ngôi thứ ba mất.
Chỉ giúp tôi bằng cách cho bình luận bên dưới nhé. Rất cảm ơn bạn!

Saturday 20 October 2018

tôiTôi 1

Chào các bạn, hôm nay tôi chính thức bắt tay vào việc viết truyện. Thứ nhất là để cho vui, thứ hai là để kiểm tra xem khả năng ngôn ngữ của mình thế nào.
Phải thú thực với các bạn rằng từ trước tới giờ tôi vẫn tự cho rằng mình không có khả năng ngôn ngữ, ăn nói thì lắp bắp, chưa từng làm nổi một bài thơ, chưa từng viết được một bài văn ra hồn khi còn đi học. Cùng với thời gian, tôi có thể nói tốt hơn một chút, viết đỡ lủng củng hơn một chút nhưng tôi vẫn không tự tin lắm về vốn ngôn ngữ của mình.
Thế mà tôi lại có dự định viết một cuốn truyện.
Hôm nay, trên trang facebook cá nhân này tôi mạnh dạn viết một câu chuyện, dù không biết là câu chuyện sẽ đi đến đâu, nội dung câu chuyện sẽ như thế nào. Tôi có ý là sẽ dựa vào bình luận, góp ý của các bạn để xây dựng câu chuyện, theo kiểu viết kịch bản cho phim sitcom vậy. Tôi tự động viên mình rằng mình có thể trau dồi vốn ngôn ngữ của mình, rằng nếu mình lạc quan thì có thể mình sẽ thông minh gấp hai hay ba lần bây giờ.
Trong tâm trí tôi là một đống rác ngổn ngang là suy nghĩ, không đầu không cuối, những suy nghĩ miên man chẳng đâu vào đâu, cái kiểu lộn xộn như đại náo thiên cung vậy. Tôi định dùng những dòng chữ này để ném nó ra ngoài cho đầu óc được nhẹ gánh, cố gắng sắp xếp nó lại để tạo thành một đống rác có chút nghệ thuật, ít ra là dành cho người thấy được là đống rác này có chút vẻ đẹp gì đó.
Tôi hình như thấy mình có một chút gì đó muốn khoe khoang, mặc dù biết là mình dốt. Nhưng dù sao thì tôi cũng muốn tâm trí tôi bớt nặng gánh bởi các suy nghĩ, cho nên muốn ném nó ra đây thành các dòng chữ, hy vọng không phải là bãi rác ném vào đầu người khác.
Gần đây tôi thấy có một trang facebook cá nhân có dòng chữ tôi đi tìm Tôi, thấy hay hay, tôi dự định sẽ đặt tên cho tác phẩm của mình là tôiTôi với tôi là chữ t viết thường và Tôi là chữ T viết hoa và cho hai từ ghép lại thành tôiTôi với ngụ ý là tôi ở trong Tôi, tôi đi tìm Tôi, tôi chính là Tôi, tôi là một phần biểu hiện của Tôi, tôi với Tôi là Một, và tôi đây, người đang gõ những dòng chữ này, muốn có sự trợ giúp của Tôi, cái Tôi nội tâm trợ giúp để tôi có thể hoàn thành tác phẩm này.

Đọc đến đây, nếu các bạn thấy câu chữ có vẻ ngớ ngẩn thì có lẽ tác phẩm này không dành cho bạn. Tôi cũng không biết câu chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng ít nhất là giúp cho chính tôi cởi mở được tâm trí mình và biết đâu sẽ có ích cho ai đó, theo cái kiểu là một hòn đá trúng hai con chim (một mũi tên trúng hai đích) ( a stone kills two birds). Tôi định sau này sẽ chuyển tác phẩm sang tiếng Anh nên thỉnh thoảng sẽ chú thích bằng tiếng Anh để sau này tiện cho việc chuyển ngữ, cũng là nhân tiện học tiếng Anh luôn, bạn nào có hứng thú với tiếng Anh thì cho tôi phần bình luận bên dưới giúp tôi.

Câu chuyện tôi dựng lên dưới đây là cuộc trò chuyện giữa tôi và Tôi nội tâm (sau đây tôi sẽ viết Tôi nội tâm là Tôi với chữ T viết hoa) (Inner Being/ Inner Self). Câu chuyện sẽ có vẻ hơi ngớ ngẩn, không biết có bạn đọc nào có hứng thú vào ném đá không, nhưng tôi cũng hi vọng có người vào ném đá để tôi lấy nội dung xây dựng những phần tiếp theo của câu chuyện. Vả chăng tôi cũng muốn câu chuyện của mình bị ghét và cũng mong muốn câu chuyện của mình được ghét thì yêu thôi, không biết có được như vậy không nữa.
Bạn nào mà cũng hơi gàn và xàm như tôi thì cho comment dưới đây nhé, tôi sẽ lấy nội dung của comment để xây dựng nội dung của câu chuyện.
Cảm ơn bạn nhiều nhiều!

tôi tìm thấy Tôi