Wednesday, 22 November 2017
Friday, 17 November 2017
Diamonds
Heavenletter #1846 Published on: December 11, 2005
Link to this Heavenletter: http://www.heavenletters.org/diamonds.html
God said:
There
are different flavors in the world. One flavor does not try to become
the other. Chocolate is happy as chocolate. Vanilla is happy as vanilla.
And so may you be happy with your particular talents and your
particular ways. Universality outdoes individuality, but your
individuality is also magnificent. Be the individual you are. You do not
need to be taller, nor shorter. You need only to like yourself. Do you
understand what I am saying?
Truly, if everyone recognized the wealth of their own beauty and
Being, there would be no envy. There would be no sloth, no
procrastination. There would be no avarice. There would be no guilt.
There would not be perceived need for them.
There would be no need to shine because you would know you already do.
There would be no need to catch up to someone else nor to fall behind.
There would be nothing to cover up and nothing to reveal. All would already be revealed. Beauty would be revealed.
If everyone recognized their own worth, you would live in a world of
sparkling companionship. Each person would be the diamond he is in his
own right, no one trying to be another diamond. Everyone would be worth
gold. Everyone would be prime.
Because you do not recognize yourself as the belighted Being you are,
you look for other lights to shine on you. You want what they have. You
would steal their light, for you want to be the belighted Being that
you don’t accept that you already are.
Because you do not recognize yourself, you overcompensate with
others, or you turn your nose up at others. You try to become a
variation of what you are not. You throw away a diamond and pick up a
piece of glass instead.
I love you as you are. I don’t love you because of something. I
beseech you to raise your thinking so that you may perceive your beauty
as I do perceive it.
You may say, “But, God, don’t You want me to be like Christ?”
Christ was Christ because he knew precisely Who He Was. So, yes, I ask you to be like Christ.
You may say, “But, God, don’t You want me to give to the poor and help the lame?”
I want you to awaken to the Greatness within you so that you may
naturally succor the world without a backward glance. When you know what
you are made of, there would be no poor to give to. You would recognize
the person across from you as yourself, and so you would give to
yourself. You would heal because you would see health. You would see
beyond tatters and beyond skin. You would look into eyes, and you would
know they were your eyes, and you would see into the depths.
Christ did not strain and struggle to be the Being he was. He simply
did not hold himself to the impoverished thoughts of the world, and
therefore, he was able to give. From where he stood, he could not have
done otherwise.
When you are hungry, you eat. And so Christ fed hungry hearts and he
filled his own. He has been feeding the world with joy, and his joy has
not stopped. Christ was not blind to himself. He did not turn away from
himself. He didn’t turn away from My vision of him. He accepted My
vision. He made it his own. He didn’t adopt it. It was his own. He
started to see, and with that the deed was done. And there was Christ,
walking on Earth, doing My bidding, calling to you, calling to you on My
behalf.
Link to this Heavenletter: http://www.heavenletters.org/diamonds.html
Thursday, 16 November 2017
Wednesday, 15 November 2017
Sunday, 12 November 2017
Phật trường
Thưa Thầy kính yêu,
Nếu Phật đã không thực sự cần rời bỏ vợ con ông ấy để đạt tới chứng ngộ, thế thì liệu chứng ngộ có thể xảy ra ở bất kì đâu cũng được không? Tại sao tôi cảm thấy rằng tôi cần ở trong phật trường của thầy?
Deva Surati, Phật cũng đã nhận ra điều đó chỉ khi ông ấy đã trở thành vị phật - rằng nó có thể xảy ra ở bất kì đâu. Ông ấy đã không nhận ra điều đó khi ông ấy chưa là vị phật. Thế rồi ông ấy phải ra đi, bỏ lại cung điện, con, vợ, cha mẹ và đi tới hang động xa xăm trong núi non, trong rừng thẳm, để sống một mình với tự nhiên, để cho xã hội và tất cả những ước định của nó có thể bị bỏ lại đằng sau.
Nếu Phật đã không thực sự cần rời bỏ vợ con ông ấy để đạt tới chứng ngộ, thế thì liệu chứng ngộ có thể xảy ra ở bất kì đâu cũng được không? Tại sao tôi cảm thấy rằng tôi cần ở trong phật trường của thầy?
Deva Surati, Phật cũng đã nhận ra điều đó chỉ khi ông ấy đã trở thành vị phật - rằng nó có thể xảy ra ở bất kì đâu. Ông ấy đã không nhận ra điều đó khi ông ấy chưa là vị phật. Thế rồi ông ấy phải ra đi, bỏ lại cung điện, con, vợ, cha mẹ và đi tới hang động xa xăm trong núi non, trong rừng thẳm, để sống một mình với tự nhiên, để cho xã hội và tất cả những ước định của nó có thể bị bỏ lại đằng sau.
Vâng, khi ông ấy trở thành vị phật thế thì ông ấy biết rằng điều đó có
thể đã xảy ra ở bất kì đâu. Nhưng khi bạn đã thành vị phật, đó là bối
cảnh hoàn toàn khác. Rất dễ nói mọi điều như thế khi bạn đã đạt tới.
Và đó là một trong những vấn đề lớn nhất: điều chư phật nói, họ nói sau
khi họ đã đạt tới, cho những người còn chưa đạt tới. Giao cảm trở thành
khó khăn, rất khó. Chư phật nói, "Ông đã là chư phật rồi"; và khi bạn
nghe rằng "Chúng ta đã là chư phật," bạn nói, "Thế thì sao phải lo nghĩ
về nó? Thế thì sao lại thiền? Và sao lại là sannyasin?" Thế thì bạn đã
bỏ lỡ toàn thể vấn đề! Và Phật chẳng nói gì sai cả - ông ấy tuyệt đối
đúng - và vậy mà trước khi bạn có thể nhận ra chân lí của phát biểu của
ông ấy, bạn sẽ phải kinh nghiệm nó theo cách riêng của mình.
Một ngày nào đó bạn sẽ trở thành vị phật. Thế thì bạn cũng sẽ có khả
năng nói rằng không có nhu cầu bỏ cái gì cả. Thế thì bạn sẽ nói, "Không
cần ở trong phật trường của thầy đâu." Nhưng ngay bây giờ điều đó là cần
thiết, tuyệt đối cần thiết.
Phật trường tạo điều kiện thuận lợi cho nhiều quá trình, những điều vẫn
có thể xảy ra nếu không có phật trường, nhưng sẽ đòi nỗ lực gian nan lâu
dài, lâu lắm. Nó cũng hệt như khi gió thổi và đi qua bờ bên kia: bạn
không cần chèo thuyền; bạn có thể đơn giản để thuyền đấy và gió sẽ đem
nó sang bờ bên kia. Trong phật trường gió thổi hướng tới bờ bên kia; bạn
có thể đơn giản buông xuôi theo gió và không nỗ lực nào bạn vẫn đạt tới
bờ bên kia. Bạn có thể đạt tới bờ bên kia một mình nữa, nhưng thế thì
bạn sẽ phải chèo thuyền. Thế thì bạn sẽ phải nhận mạo hiểm một mình
trong biển cả chưa từng thám hiểm.
Trong phật trường bạn không một mình, có nhiều người đang di chuyển. Vài
người đi trước bạn, vài người đi sau bạn; và bạn biết rằng mọi người
đều đi, rằng mọi người đang có được sáng suốt mới, rằng mọi người đang
tiến hoá, rằng mọi người đang tới gần bờ bên kia hơn. Và những người đi
trước bạn bao giờ cũng có thể đảm bảo với bạn, "Đừng lo. Cứ đi tới đi.
Đi tiếp đi! Bờ bên kia là thấy được rồi từ trạng thái chúng tôi; chẳng
mấy chốc nó sẽ thấy được với bạn nữa." Và bạn có thể nói nhiều điều với
những người ở đằng sau bạn. Đó là những người đang cần sự đảm bảo lớn
lao. Đi vào trong cái không biết không phải là quá trình dễ dàng; phật
trường trở thành dây xích.
Vâng, Surati, về căn bản điều đó là đúng - bạn có thể là vị phật ở bất
kì đâu - nhưng ở trong phật trường mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ở cùng
thầy trong tình yêu sâu sắc và sự tin cậy nhiều điều bắt đầu xảy ra,
cũng như xuân tới và hoa bắt đầu nở ra. Ngoài mùa vụ bạn cũng có thể
xoay xở để đem hoa tới cho thực vật, nhưng thế thì phải làm nỗ lực lớn
lao, nỗ lực không cần thiết. Khi mùa xuân có đó, mọi sự xảy ra theo cách
riêng của nó. Một khi nó đã xảy ra, thế thì nó có vẻ dễ dàng cho mọi
người.
Khi Copernicus khám phá ra luật nào đó, mọi người nói, "Chúng tôi có thể
đã tìm ra chúng; chúng đơn giản thế." Nhưng không ai đã tìm ra chúng
trước ông ấy.
Khi Columbus tới châu Mĩ, khám phá ra châu Mĩ và quay về, mọi người bắt
đầu nói, "Đây chẳng phải là điều lớn lao thế đâu. Đừng làm om sòm về nó.
Quả đất tròn. Bất kì ai cũng có thể đến đó được!"
Hoàng hậu Tây Ban Nha đã mời Columbus tới ăn tối; cả triều đình được
mời. Và mọi người đều ghen tị với Columbus, cho nên họ nói, "Đây không
phải là cái gì lớn rằng trái đất tròn."
Columbus nói, "Nhưng mới ba năm trước khi tôi nói trái đất tròn, chẳng
ai sẵn sàng nghe tôi cả. Thực tế, tôi ngạc nhiên khi hoàng hậu đồng ý
giúp tôi."
Điều đó đã xảy ra nhiều lần rồi: khi đàn ông không có khả năng hiểu cái
gì đó của cái không biết, đàn bà lại có khả năng hiểu. Đàn ông đi với
quá trình logic, chậm chạp hướng tới kết luận. Đàn bà mang tính trực
giác: cô ấy không đi theo quá trình chậm chạp, cô ấy đơn giản nhảy vào
kết luận. Đó là lí do tại sao lại khó nói với đàn bà thế, tranh cãi với
đàn bà. Đàn ông bao giờ cũng thấy bản thân mình bị lúng túng, bởi vì anh
ta đi với logic rất thiện xảo, chuẩn bị toàn thể nền tảng và từng bước
qui trình. Anh ta theo "logic" tới kết luận, còn đàn bà bỗng nhiên nhảy
vào mà chẳng có tiền đề, không có qui trình - cô ấy đơn giản đi tới kết
luận. Họ sống trong các thế giới hoàn toàn khác nhau.
Hoàng hậu Tây Ban Nha đồng ý. Bà ấy nói, "Được rồi, hãy tiến lên, và ta sẽ chịu mọi chi phí."
Mọi người đều cười vào hoàng hậu ngu xuẩn, và mọi người đã nói, "Đàn bà
sau rốt vẫn cứ là đàn bà - điên, khùng! Bà ấy hiểu gì về địa lí, thiên
văn? Người đàn ông này đã lừa hoàng hậu."
Bây giờ mọi người đều nói rằng điều đó là dễ dàng. Columbus đã làm một
điều: ông ấy lấy một quả trứng từ trên đĩa và bảo mọi người trong triều
đình, "Ai có thể làm cho nó đứng thẳng trên bàn được không?"
Mọi người thử, nhưng trứng đều lăn xuống; nó sẽ không đứng thẳng dậy. Họ
nói, "Điều này là không thể được. Điều này không thể làm được. Làm sao
ông có thể làm cho quả trứng đứng được? Nó có hình tròn thế, nó nhất
định lăn xuống."
Khi mọi người đã thử cả và đồng ý rằng điều này là không thể được,
Columbus cầm quả trứng trong tay, đập mạnh trứng lên bàn để cho phần đáy
thành phẳng, và quả trứng đứng đó. Họ tất cả đều nói, "Đây là lừa bịp!
Sao ông không nói thế từ trước? Chúng tôi cũng có thể làm được điều đó!"
Columbus nói, "Bao giờ cũng dễ dàng khi một việc đã được làm. Tôi có
ngăn cản các ông đâu, tôi đã không nói các ông không thể làm được điều
đó, nhưng không ai trong các ông đã bao giờ tưởng tượng việc làm nó cả.
Bây giờ nó là đơn giản, bây giờ mọi người đều có thể làm được nó, bây
giờ nó chẳng là gì nhiều."
Khi bạn trở thành vị phật bạn sẽ ngạc nhiên, toàn thể hiện tượng này sao
đơn giản thế. Bạn sẽ đâm ra phân vân... sao nó đã không xảy ra từ
trước, sao tốn nhiều thời gian thế, nhiều kiếp thế? Ở Ấn Độ họ nói hàng
triệu kiếp, và họ đúng. "Sao phải mất hàng triệu kiếp thế? Và quá trình
này lại đơn giản thế!" Người ta đơn giản cười vào cái ngu xuẩn và lố
bịch của con người.
Và vâng, chư phật nhất định nói những điều có thể nguy hiểm cho những ai còn chưa thức tỉnh.
Chẳng hạn, bạn nghe điều này - rằng Phật có thể đã trở nên chứng ngộ ở
bất kì đâu - bạn có thể tìm ra cách hợp lí hoá để đi xa khỏi đây. Đó sẽ
là thủ đoạn của tâm trí bạn. Và tôi không nói rằng bạn không thể trở
thành vị phật được - bạn có thể trở thành vị phật ở bất kì đâu, ngay cả ở
California - nhưng điều đó sẽ ngày một khó khăn hơn. Nếu nó không thể
xảy ra được ở đây sẽ rất, rất khó cho nó xảy ra ở bất kì đâu khác, mặc
dầu tôi không nói rằng điều đó là tuyệt đối không thể được. Nó không
phải là tuyệt đối không thể được - nó là có thể được - nhưng bất kì cái
gì là có thể đều không nhất thiết sẽ xảy ra. Thậm chí khả năng này cũng
có thể bị bỏ lỡ nếu bạn không có hoàn cảnh đúng.
Trong thực tế chính ý tưởng về phật tính, về việc trở thành vị phật, đã
nảy sinh trong bạn bởi vì bạn ở đây. Ở phương tây mọi người tôn thờ
Christ, nhưng chẳng ai nghĩ rằng mình sẽ trở thành một christ. Điều đó
là báng bổ. Chỉ có một Christ, đứa con duy nhất của Thượng đế! Điều đó
là đủ để là người Ki tô giáo; chính ý tưởng về việc trở thành một christ
có vẻ điên khùng.
Chính đóng góp phương Đông cho tâm thức nhân loại là bạn có thể trở
thành Phật, là bạn có thể trở thành Christ, là bạn có thể trở thành
Krishna, là bạn có thể đạt tới đỉnh cao nhất mà bất kì ai đã từng đạt
tới, là bạn mang điều siêu việt bên trong bản thể mình như hạt mầm.
Nhưng hạt mầm cũng cần mảnh đất đúng, cần người làm vườn. Thầy là người
làm vườn, và trường năng lượng của thầy là mảnh đất đúng.
Hãy thận trọng với thủ đoạn của tâm trí! Nó bao giờ cũng có thể tìm ra
sự an ủi, hợp lí hoá. Và những người đi theo con đường này phải nhận
biết về việc hợp lí hoá và an ủi.
Một nông dân lái xe lên thị trấn mang vài sản phẩm đi bán. Sau đó anh ta
quyết định dành cho mình một thời gian thoải mái bằng việc đi xem buổi
biểu diễn khôi hài. Buổi biểu diễn gây hứng khởi cho anh ta nhiều tới
mức sau đó anh ta quyết định mua cho mình một bộ quần áo mới tinh, kể cả
bộ com lê, mũ và giầy, để làm cho vợ ngạc nhiên. Anh ta để chúng dưới
ghế ngồi của lái xe và khởi hành về nhà.
Khi anh ta đi tới sông, anh ta đi ra vứt hết quần áo cũ xuống sông. Quay
trở về xe của mình anh ta nhìn xuống dưới ghế - bộ quần áo mới không
cánh mà bay mất rồi. "Ồ, đồ chết tiệt," anh ta tự nói với mình khi lái
xe đi, "đằng nào thì mình cũng làm cho cô ấy ngạc nhiên!"
Tâm trí bao giờ cũng có thể an ủi bạn. "Nếu điều đó không xảy ra ở đó,"
tâm trí có thể nói, "ai mà biết được? - nó cũng có thể chẳng xảy ra ở
đâu khác nữa. Nếu nó xảy ra ở đây," tâm trí có thể nói, "nó cũng có thể
xảy ra ở bất kì đâu khác."
Nhưng tôi không thể phủ nhận được chân lí tối thượng - mặc dầu chân lí
tối thượng còn chưa là lãnh thổ của bạn. Chân lí tối thượng là ở chỗ bạn
đã là chư phật rồi. Vấn đề không phải là về nó xảy ra, cho nên nó xảy
ra ở đâu cũng không thành vấn đề. Nó có thể xảy ra ở nhà; nó có thể xảy
ra ở trong rừng; nó có thể xảy ra ở bãi chợ; nó có thể xảy ra ở tu viện.
Nó có thể xảy ra khi ở cùng thầy; nó có thể xảy ra không có thầy. Nó có
thể xảy ra cho tội đồ; nó có thể xảy ra ngay cả cho thánh nhân. Vâng,
tôi biết vài thánh nhân mà điều đó xảy ra cho họ - tin tôi đi! Cho nên
khả năng tối thượng có đó, nhưng để làm khả năng tối thượng thành thực
tại tức khắc là quá trình hoàn toàn khác. Làm sao làm nó thành thực tại
ngay tức khắc được?
Thầy là sự giúp đỡ vô cùng, và nếu thầy cũng có phật trường... Thầy có
thể đi một mình, không tạo ra phật trường. Để tạo ra phật trường, thầy
phải tạo ra hàng nghìn đệ tử. Thầy phải tạo ra năng lượng đa chiều trong
đó tất cả mọi loại người cùng đóng góp, đổ năng lượng của họ vào. Thầy
phải làm ra đại dương năng lượng, mạnh cực kì tới mức bất kì ai bước vào
đại dương đều nhất định bị biến đổi - thỉnh thoảng mặc cho chính bản
thân người đó; thỉnh thoảng thậm chí không biết điều gì đang xảy ra.
Điều đó dễ xảy ra hơn với thầy. Điều đó thậm chí còn dễ dàng xảy ra hơn
với thầy có phật trường. Và nỗ lực của tôi không chỉ là để tạo ra phật
trường ở đây mà để tạo ra những ốc đảo nhỏ trên khắp thế giới. Tôi không
thích giới hạn khả năng mênh mông này chỉ cho công xã nhỏ bé này. Công
xã này sẽ là cội nguồn, nhưng nó có chi nhánh khắp trên thế giới. Nó sẽ
là gốc rễ, nhưng nó sẽ trở thành cây to. Nó sẽ đạt tới mọi nước, nó sẽ
đạt tới mọi người tiềm năng. Chúng ta sẽ tạo ra những ốc đảo nhỏ; chúng
ta đã bắt đầu tạo ra những công xã nhỏ, các trung tâm, trên khắp thế
giới.
Gần hai trăm gia đình nhỏ đang vận hành trên khắp thế giới, nhưng đây
chỉ là bắt đầu thôi. Hàng nghìn công xã nhất định xảy ra một khi công xã
này đã trở nên được thiết lập thực sự và toàn bộ. Nó sẽ tạo ra sức đẩy
tới, nó sẽ tạo ra niềm khao khát trên khắp thế giới tới mức chúng ta sẽ
có nhiều, nhiều công xã trên khắp thế giới. Và bất kì khi nào sannyasins
của tôi ở cùng nhau, tôi đều ở đó. Bất kì chỗ nào họ ngồi thiền, sự
hiện diện của tôi sẽ được cảm nhận thấy.
Cho nên điều đầu tiên chúng ta phải tạo ra gốc rễ, và thế rồi đến cành.
Toàn thế giới không thể tới đây được, nhưng chúng ta có thể phái các sứ
giả, những người truyền cảm hứng của chúng ta; chúng ta có thể gửi các
cành của mình lan xa và rộng. Chúng ta có thể bao phủ toàn thể trái đất.
Chúng ta sẽ bao phủ toàn trái đất!
Điều này có tầm quan trọng mênh mông rằng nếu nó không xảy ra, nhân loại
không có tương lai đâu. "Con người cũ" đã chết rồi: bạn đang mang xác
chết. Con người mới tuyệt đối là cần thiết - chỉ thế thì trái đất mới
này có thể tiếp tục sống; chỉ thế thì hành tinh này mới có thể vẫn còn
sống.
Và con người có khả năng làm mới lại mình - chết đi quá khứ và được tái
sinh. Con người có khả năng phục sinh. Nhưng trái đất gần như sa mạc
ngày nay và những ốc đảo nhỏ được cần tới ở mọi nơi, cho nên những người
đang khát này không thể nói, "Chúng ta có thể làm gì được? Nước không
có sẵn. Làm sao chúng ta có thể làm dịu cơn khát của mình?" Chúng ta
phải làm Thượng Đế thành sẵn có cho mọi người tìm kiếm có thể trên khắp
thế giới.
Vâng, ngay cả ở các nước như Trung Quốc, Nga Xô Viết, và các nước cộng
sản khác, nỗ lực của tôi là để tạo ra những ốc đảo nhỏ ở đó nữa. Họ đã
bắt đầu rồi: họ đang ngầm ở đó - họ phải ngầm ở đó. Bạn sẽ ngạc nhiên,
nhưng trong một thị trấn nước Nga chúng ta có hai mươi nhăm sannyasins -
tất nhiên không mặc áo choàng da cam. Họ đã làm ra mala riêng của họ,
và khi họ gặp nhau trong tầng hầm nào đó, họ mặc quần áo da cam, nghe
băng, thiền, nghiên cứu sách. Họ đã dịch vài cuốn sách sang tiếng Nga;
bây giờ việc dịch đó đang diễn ra khắp nơi.
Mới vài ngày trước đây tôi nhận được lá thư từ một phụ nữ, người đã tổ
chức nhóm ở tầng ngầm đó, bức thư nói, "Chúng tôi đã sẵn sàng trở thành
sannyasins. Chỉ một hướng dẫn của thầy và chúng tôi sẽ tự khẳng định bản
thân mình, bằng bất kì giá nào." Và tất nhiên, ở Nga điều đó có thể là
nguy hiểm. Nó chỉ có thể ngụ ý tù đầy hay tù chung thân ở Siberia. Cho
nên tôi đã đưa cho cô ấy một thông điệp nói rằng, "Không cần ngay bây
giờ đâu. Và nếu bạn muốn làm quần áo da cam, đừng làm chúng thành da
cam, làm chúng thành đỏ đi - để cho họ trông như người cộng sản! Tôi có
thể vận hành qua mầu đỏ cũng như qua mầu da cam; đừng lo. Tôi không
thích đau khổ không cần thiết. Tôi không muốn tạo ra những kẻ tử vì đạo
không cần thiết, chẳng bởi lí do nào cả. Và liên tục làm việc - làm việc
còn quan trọng hơn."
Điều này sẽ lan rộng. Chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy công xã mọc lên ở mọi
nơi, và thế thì sẽ có khả năng cho tôi vận hành trên qui mô rộng hơn.
Nhưng công xã gốc phải ở đây, và công xã gốc cần ít nhất mười nghìn
sannyasins. Đó là tối thiểu để tạo ra đủ năng lượng để làm cả trái đất
đập rộn ràng!
Bạn có thể trở thành vị phật ở bất kì đâu, nhưng trở thành vị phật ở đây
sẽ dễ dàng hơn, sẽ là khả năng trong cuộc sống này. Trở thành vị phật ở
đâu đó khác, chẳng cái gì có thể được nói - một kiếp, hai kiếp, ba kiếp
hay nhiều kiếp. Bạn sẽ làm việc một mình; bạn sẽ không có sự giúp đỡ
nào.
Có vài người là người thui thủi một mình, họ sẽ muốn đi một mình. Nếu
bạn cảm thấy thích điều đó, tôi sẽ tuyệt đối hạnh phúc - bạn có thể đi
tiếp theo kiểu riêng của mình. Nhưng bạn lại không phải là kiểu người
đó. Đó là lí do tại sao bạn nói, "Tại sao tôi cảm thấy rằng tôi cần ở
trong phật trường của thầy?" - bởi vì bạn quả thực cần ở đây! Bởi vì bạn
không phải là người thui thủi một mình. Bởi vì bạn yêu cùng kiểu năng
lượng đang đập rộn ràng quanh bạn. Bởi vì con đường của bạn là tình yêu
và không phải là thiền. Và tình yêu là có thể chỉ ở nơi bạn có thể tìm
thấy người yêu có phẩm chất cao. Bạn có thể tìm thấy người yêu ở mọi nơi
trên thế giới, nhưng tình yêu đó sẽ chỉ là thèm khát.
Ở đây bạn sẽ thấy những người yêu có tình yêu không phải là thèm khát,
những người có tình yêu là việc chia sẻ niềm vui, những người có tình
yêu là sự giúp đỡ cho bạn - bàn tay chìa ra cho bạn để cho bạn có thể
được kéo lên khỏi vũng bùn của mình.
Trích từ "Dhammapada: Con đường của Phật - tập 6"
Người dịch: Khuyết danh
Thầy là kẻ lừa đảo
Với tôi dường như thầy chẳng là gì
ngoài kẻ lừa đảo. Với tôi cũng dường như là tôi phải hợp tác với các thủ
đoạn của thầy vì điều tốt riêng của tôi. Điều này liệu có thể được
không? Chẳng phải tất cả mọi điều này đều mang chút ít dở hơi sao?
Bạn gọi nó là chút ít dở hơi! Nó là dở hơi tuyệt đối đấy! Và tôi phải là kẻ lừa đảo với bạn thôi. Hãy cố gắng hiểu.
Nếu ai đó đang trong ảo tưởng, bạn không thể đem người đó ra được chỉ
bằng việc nói về chân lí. Ảo tưởng có thể bị phá huỷ chỉ bằng ảo tưởng
khác. Chất độc bị phá huỷ bởi chất độc khác. Nếu bạn bị gai đâm vào
chân, bạn cần chiếc gai khác để khui nó ra.
Mọi chư phật đều là những kẻ lừa đảo. Bạn không cần thực tại; thực tại
đã có rồi. Bạn chỉ cần cú sốc để cho bạn có thể mở mắt mình ra, để cho
mắt bạn bật mở ra và bạn có thể thấy. Bạn chỉ cần thủ đoạn.
Ai đó ngủ say. Bạn phải làm gì? Bạn lay người đó, bạn bật báo thức, và
khi chuông bắt đầu rung, bạn đang làm gì vậy? Bạn đơn giản tạo ra sự
quấy rối. Đó chính là tất cả các phương cách đấy. Bạn ngủ say. Không
phải là thực tại không có đó - thực tại bao quanh bạn - nhưng bạn ngủ
say.
Tôi không ở đây để cho bạn chân lí. Không ai có thể cho bạn chân lí
được. Chân lí bạn đã có rồi, nhưng bằng cách nào đó bạn đã tự lừa gạt
mình trong dối trá. Bây giờ bạn sẽ cần những dối trá lớn hơn, mạnh hơn
để nghiền nát dối trá của bạn. Tất cả mọi triết lí đều là dối trá, là
phương cách, để giúp bạn thoát ra khỏi dối trá của mình.
Một người được mang tới tôi. Anh ta rất sợ ma. Chúng chỉ có trong tưởng
tượng của anh ta thôi - chúng bao giờ cũng có trong tưởng tượng của bạn -
nhưng chỉ nói với anh ta, 'Đây là tưởng tượng của bạn thôi,' thì cũng
chẳng ích gì. Mọi người đều nói điều đó với anh ta rồi. 'Anh chỉ tưởng
tượng. Ma đâu nào? Chúng tôi đâu có thấy chúng.'
Còn anh ta thì liên tục thấy chúng; chúng bao quanh anh ta. Ai đó đang
đứng bên phải, ai đó đang đứng bên trái, ai đó đang đứng ngay sau lưng -
chúng theo anh ta tới mọi nơi. Anh ta không thể nào ngủ nổi, anh ta
không thể nào ở một mình được, bởi vì chúng hành hạ anh ta. Bây giờ phải
làm gì đây?
Mọi người đều đã nói với anh ta rằng đây là tưởng tượng. Bác sĩ đã nói
với anh ta rằng đây là tưởng tượng, nhà tâm thần đã nói rằng chẳng thể
làm được gì cả, anh ta đơn giản tưởng tượng, anh ta không có vấn đề
thực. Nhưng liệu anh ta có vấn đề thực hay không, bạn không thể phủ nhận
được vấn đề của anh ta. Anh ta có vấn đề - thực, không thực, là không
quan trọng. Với anh ta nó là thực. Anh ta khổ sở; khổ sở của anh ta là
thực.
Khi anh ta tới tôi, tôi nhìn sang bên phải anh ta và tôi nói, 'Hoàn toàn
đúng, có người đấy!' Anh ta mỉm cười với tôi; tôi là người đầu tiên
hiểu anh ta. Và tôi nói, 'Bên trái anh tôi cũng có thể thấy có người, và
họ đi theo anh. Làm sao anh sống sót được với nhiều ma thế?'
Anh ta nói, 'Chẳng ai chịu nghe tôi cả' - nhưng anh ta thảnh thơi. Anh
ta chạm chân tôi. Anh ta nói, 'Thầy là người duy nhất đấy, bằng không
tôi cứ đi chứng minh mãi mà chẳng ai chịu nghe cả. Họ nói, "Đấy toàn là
tưởng tượng. Anh là một loại ảo giác rồi. Hãy vứt tưởng tượng đi. Chẳng
có gì như ma cả đâu."'
Nhưng tôi nói, 'Tôi có thể thấy chứ. Những người này là ai vậy?' Cha anh
ta đang ở cùng anh ta, vợ anh ta đang ở cùng anh ta, và họ trở nên sợ
hãi khi tôi nói, 'Vâng, họ có đấy.' Còn anh ta nói với cha mình, 'Bây
giờ hãy nghe lời Osho nói. Thế mà bố cứ nghĩ con là thằng ngu.' Bây giờ
anh ta thu được sự tự tin của mình.
Điều tôi đang nói là dối trá; chẳng có ma nào cả - nhưng điều đó không
phải là vấn đề. Người này đang khổ sở vì thiếu tự tin, người này đang
khổ sở vì sợ hãi. Bây giờ, chỉ bằng việc chấp nhận sự dối trá của anh
ta... tôi cũng là người nói dối vậy, tôi nói, 'Vâng, chúng có đấy'...
Tôi đã giúp cho anh ta lấy lại sự tự tin của mình. Anh ta trông khá hơn,
anh ta trông mạnh hơn. Có thể ma có đó, nhưng anh ta không sai. Có thể
ma vẫn có đó, nhưng anh ta không phải là thằng ngu, không phải là thằng
ngốc. Và tôi bảo anh ta, 'Chẳng có gì phải lo cả. Có phương pháp đây;
chúng tôi sẽ giải quyết chúng.'
Anh ta nói, 'Đó mới là điều tôi đang hỏi mọi người. Xin hãy giúp tôi! Hãy cho tôi cái gì đó giải quyết chúng.'
'Đừng lo. Và như tôi có thể thấy, chúng không mạnh hơn anh đâu.' Lập tức
chiều cao của anh ta lên thêm vài phân. Anh ta hít vào thật sâu, xương
sống anh ta trở nên thẳng đứng. Và tôi cho anh chỉ mỗi một cái trái tim
lồng ảnh nhỏ thông thường, chẳng có gì trong nó, trống không, và tôi bảo
anh ta, 'Anh hãy giữ nó cùng mình và bất kì khi nào anh cảm thấy chúng
có đó, anh chỉ cần cầm nó trong tay thôi, và chúng sẽ bắt đầu trở nên sợ
hãi; chúng sẽ hoảng sợ và chúng sẽ bắt đầu chạy đi. Đừng lo, chỉ cần
cầm nó trong tay thôi.'
Anh ta thử và anh ta cười. Anh ta nói, 'Chúng làm thế thật. Chúng chạy xa khỏi tôi rồi. Bây giờ tôi không sợ.'
Chỉ với thời gian hai tuần và anh ta đã là người bình thường. Khi anh ta
bình thường và ma đã biến mất và anh ta đã thu lại sự bình thường của
mình, tôi mới bảo anh ta, 'Bây giờ, trả lại tôi trái tim lồng ảnh đi,
bởi vì nó chẳng có gì trong đó cả.'
Anh ta nói, 'Thầy ngụ ý gì thế?'
Tôi nói, 'Làm gì có ma. Thuốc là giả cũng như bệnh vậy.' Nhưng thế rồi
anh ta cũng có thể hiểu được. Anh ta cười, anh ta nói, 'Nhưng thầy đã
giở thủ đoạn lôi tôi ra khỏi nó. Giá mà thầy đã nói cùng điều này cho
tôi mười lăm ngày trước đây, thì tôi đã chẳng bao giờ nghe thầy cả,
nhưng bây giờ tôi biết rồi, và nếu thầy nói, thì tôi tin.'
Tôi mở trái tim lồng ảnh ra; nó trống không. Tôi nói, 'Anh có thể thấy
đấy; nó trống rỗng mà. Chỉ mỗi ý tưởng rằng anh có quyền năng là có tác
dụng. Bây giờ tôi không muốn anh mang trái tim lồng ảnh này mãi mãi, bởi
vì bây giờ điều này sẽ trở thành bệnh tật. Nếu một ngày nào đó nó bị
mất, anh sẽ bắt đầu run rẩy, và những con ma đó, đã đi rồi, thì sẽ quay
lại bởi vì trái tim lồng ảnh bị mất.'
Tất cả mọi ảo tưởng của bạn chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chúng là ảo tưởng.
Bạn không thực sự ốm đâu; bạn đã tưởng tượng ra ốm đấy. Bạn đã không
thực sự sa ngã khỏi Thượng Đế; bạn chỉ mơ về điều đó thôi. Bạn chưa bao
giờ bị tống ra khỏi vườn Địa đàng; bạn chỉ nghĩ về nó theo cách đó. Bạn
vẫn trong vườn Địa đàng đấy. Bạn vẫn tồn tại ở chính trái tim của Thượng Đế. Không có cách nào để ra khỏi nó. Đấy chỉ là giấc mơ của bạn.
Làm sao phá huỷ được mơ mộng? Người ta phải rất, rất khéo léo về điều
đó. Bạn không thể chỉ nói với mọi người, 'Đây là mơ của anh thôi'. Họ sẽ
không nghe đâu. Mắt họ đầy những mơ mộng thế họ sẽ không có khả năng
thấy được. Bạn phải chấp nhận thực tại của họ, chỉ thế thì bạn mới có
thể giúp được.
Tôi đã nghe:
Ngày xưa một thanh nữ mơ rằng một hoàng tử đẹp trai cưỡi ngựa tới nhà cô
ấy, bế cô ấy lên trong tay, hôn cô ấy, và phi ngựa đi trong đêm tối với
cô ấy.
'Lạy chúa!' cô ấy kêu lên với giọng sợ hãi. 'Anh đưa tôi đi đâu thế?'
'Em nói xem nào,' hoàng tử gay gắt đáp. 'Đó là giấc mơ của em.'
Chính ảo tưởng của bạn rằng bạn đã đi lạc lối, bây giờ tôi phải đem bạn
về nhà. Chính giấc mơ của bạn là bạn đã quên mất Thượng Đế, và tôi phải
nhắc nhở bạn. Chính giấc mơ của bạn là bạn cho rằng bạn khốn khổ, còn
tôi phải nhắc nhở bạn rằng bạn không khốn khổ.
Chỉ bằng việc nói rằng điều này tất cả đều là maya, ảo tưởng, bạn sẽ
chẳng được giúp gì cả. Tôi phải rất khéo léo về điều đó. Tôi phải thuyết
phục bạn. Tôi phải thực sự là người bán hàng. Tôi phải thuyết phục bạn
dần dần. Vội vàng sẽ không ích gì cả. Nóng vội sẽ không ích gì cả. Nếu
tôi nói quá nhiều cho bạn, bạn sẽ không thể hấp thu được nó.
Có lần một người hỏi tôi, 'Osho ơi, thầy cứ nói mọi ngày, hết sáng lại tối. Làm sao điều đó có thể được?'
Tôi nói, 'Tất cả đều là nói dối đấy! Cho nên khó gì trong đó nào? Nếu tôi
chỉ nói chân lí thôi, thế thì chẳng có nhiều chân lí để mà nói mọi
sáng, mọi tối đâu. Nhiều chân lí làm gì có!'
Bạn có dối trá nào đó trong cuộc sống của mình; tôi tạo ra dối trá khác,
thuốc giải độc. Một khi cả hai dối trá đi vào tiếp xúc, chúng bắt chéo
nhau, chúng triệt tiêu lẫn nhau. Bạn được bỏ lại với chân lí.
Tôi không nói chân lí đâu. Nếu bạn nghe tôi, dối trá của tôi sẽ giết chết dối trá của bạn và chân lí sẽ còn lại đằng sau.
Chân lí có đó. Tôi không thể trao nó cho bạn được. Không ai có thể trao
nó cho bạn được. Bạn là chân lí, cho nên mọi điều tôi có thể làm là tạo
ra thuốc giải độc dối trá cho bạn - đó chính là tôn giáo là gì.
Ngày bạn sẽ hiểu ra, bạn sẽ cười.
Khi Bồ đề đạt ma đạt tới chứng ngộ của mình, tương truyền rằng ông ấy
bắt đầu cười. Tiếng cười điên dại, ông ấy không thể kìm được. Ông ấy lăn
lộn trên đất. Các Bồ tát khác tụ tập lại, những người tìm kiếm khác tụ
tập lại, và nói, 'Chuyện gì xảy ra cho ông thế?'
Ông ấy nói, 'Điều đó buồn cười quá đi mất. Ta không thể nào tin nổi rằng
chân lí lại chưa bao giờ bị mất cả, rằng chúng chỉ tưởng tượng là chúng
ta đã đánh mất. Và thế rồi Phật này tới, kẻ lừa đảo này tới, và ông ta
nói, "Lại đây! Chú ý! Đây là chân lí!" và ông ấy đưa cho anh sự dối trá
khác. Nhưng nó có tác dụng cực kì. Cả hai dối trá triệt tiêu lẫn nhau.'
Và tất nhiên, khi bạn đi ngược lại lời dối trá do vị phật đưa ra, bạn
không thể thắng được. Dối trá của bạn rất không chuyên nghiệp. Khi vị
phật nói dối, nó hoàn hảo và chuyên nghiệp. Ông ấy nói dối rất có chủ ý
và chủ định.
Một nhà ảo thuật trình diễn ngoạn mục trong phòng khách của con tàu đại
dương. Trên con tàu này có một con vẹt ghét nhà ảo thuật lắm. Mỗi lần
nhà ảo thuật giở trò, con vẹt đều la lên, 'Đồ dỏm! Đồ dỏm! Đem ông ta
đi!'
Trong cuộc hành trình, con tàu bị chìm. Con vẹt và nhà ảo thuật cùng ở
trên một chiếc tấm ván dài. Một ngày trôi qua, họ chẳng nói gì - họ là
kẻ thù. Hai ngày trôi qua, họ vẫn chẳng nói gì. Cuối cùng con vẹt không
thể nén được sự nghi ngờ của nó lâu hơn nữa. Nó nhìn trừng trừng vào nhà
ảo thuật và the thé nói, 'Thôi được, anh chàng khôn ngoan. Anh và lời
nguyền của anh đều lừa gạt cả! Anh đã làm gì với con tàu nào?'
Một ngày nào đó điều đó sẽ xảy ra giữa bạn và tôi... toàn thể con tàu,
toàn thể con tàu bạn gọi là sansara, thế giới. Điều tôi đang làm chỉ là
việc phá hoại.
Với tôi dường như thầy chẳng là gì ngoài kẻ lừa đảo.
Hoàn toàn đúng
Với tôi cũng dường như là tôi phải hợp tác với các thủ đoạn của thầy vì điều tốt riêng của tôi.
Hoàn toàn đúng. Không có cách nào trốn được đâu.
Điều này là có thể được không?
Nó đã xảy ra rồi.
Chẳng phải tất cả mọi điều này đều mang chút ít dở hơi sao?
Nó tuyệt đối dở hơi. Nhưng bạn dở hơi và chỉ thầy dở hơi mới có thể giúp bạn được.
Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra lòng từ bi vô cùng của tất cả những người
đã trở nên thức tỉnh với chân lí. Chính vì từ bi của mình mà họ cứ phát
kiến ra những phương pháp cho bạn, vẫn biết rõ rằng thực tế chẳng cần
tới phương pháp nào cả. Nhưng, nhìn vào bạn, gần như bạn sẽ không thể có
khả năng bước ra khỏi giấc mơ và ảo tưởng của mình mà không có phương
pháp. Bạn đã đi quá xa.
Và nếu bạn bị bỏ lại một mình, bạn sẽ đi ngày một xa hơn, bởi vì điều
này dẫn tới điều khác; nó là sự việc có tính dây chuyền. Nếu bạn hiểu,
thế thì không có nhu cầu về bất kì phương cách nào. Nếu bạn hiểu, trong
chính khoảnh khắc đó bạn đã đạt tới, bởi vì bạn chưa bao giờ khởi hành
cả.
Higgins sống ở Staten Island, New York, và làm việc ở Manhattan. Anh ta
phải đi phà về nhà mọi đêm. Một tối anh ta xuống phà và thấy có chỗ đợi
thuyền tiếp, thế là anh ta quyết định dừng lại cạnh quầy rượu. Lâu trước
đó, Higgins đã cảm thấy có nguy cơ bị muộn.
Khi anh ta quay lại bến phà, chiếc phà còn cách bờ quãng hơn hai mét.
Higgins, sợ bị lỡ chuyến này và bị về muộn bữa tối, bèn lấy cú nhảy theo
đà chạy và đáp xuống boong phà.
'Sao anh lại thích nhảy thế, anh bạn?' một thuỷ thủ trên boong nói với Higgins.
'Cú nhảy tuyệt đấy,' viên thuỷ thủ nói. 'Nhưng sao anh không đợi. Chúng tôi đang vào mà.'
Đó là điều một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra. Thực tế đâu có cần phải nhảy.
Nhưng ngay bây giờ điều đó là khó và đó là lí do tại sao tôi cứ nói với
bạn mãi, 'Hãy nhảy đi! Hãy làm cú nhảy lượng tử!' vẫn thừa biết con tàu
còn đang vào bến. Nhưng bạn đang say, bạn gần như vô ý thức. Bạn không
biết cái gì đang diễn ra và cái gì đang tới. Bạn không biết cái gì ở
trong và cái gì ở ngoài. Mọi thứ đều bị trộn lẫn, đều trong hỗn loạn và
lẫn lộn có trong bạn. Do đó các tôn giáo mới được cần tới.
Nếu một ngày nào đó con người trở nên lành mạnh, im lặng, nhận biết, thì
tôn giáo sẽ biến mất khỏi thế giới; chúng sẽ không được cần tới nữa.
Tôn giáo không chứng tỏ rằng thế giới đang trong trạng thái tốt; chúng
đơn giản chỉ ra rằng thế giới đang trong trạng thái rất tồi tệ. Nếu
trong nhà bạn mà ngày nào cũng cần tới bác sĩ, thế thì mọi sự là đang
không tốt rồi. Khi nào trong nhiều năm không cần tới bác sĩ, vậy thì mọi
sự là tốt đẹp.
Một sư Hindu có lần tới thăm tôi, và ông ta nói rằng đất nước này - như
người Hindu bao giờ cũng cứ tuyên bố, công bố - rằng đất nước này là đất
nước tôn giáo nhất trên thế giới. Tôi hỏi ông ta, 'Tại sao? Bằng chứng
cho điều đó là gì?'
Ông ta nói, 'Bằng chứng, ông lại hỏi tôi sao? Rõ rành rành ra đấy. Tất
cả hai mươi bốn tirthankaras của người Jaina đều được sinh ra ở đây, hai
mươi bốn chư phật đã được sinh ra ở đây, tất cả các hoá thân của Hindu
đều đã được sinh ra ở đây. Thượng đế đã tới đất này biết bao nhiêu lần.
Đấy không phải là bằng chứng rằng đất nước này mang tính tôn giáo sao?'
Tôi nói, 'Điều này đơn giản là bằng chứng rằng đất nước này phải rất
phản Thượng Đế. Bằng không thì cần Thượng Đế tới đây nhiều lần thế làm
gì? Bản thân Krishna trong Gita nói, 'tôi bảo ngài rằng bất kì khi nào
sẽ có bóng tối, và bất kì khi nào sẽ có quỉ trên thế giới, ngài sẽ tới.
Điều đó chứng tỏ cái gì? - rằng bất kì khi nào ngài tới, mọi sự đều đang
sai. Và ngài đã tới Ấn Độ nhiều lần thế. Điều đó đơn giản chứng tỏ rằng
Ấn Độ phải ở trong trạng thái rất phi tôn giáo, rất ốm yếu. Bác sĩ cứ
phải đến đi đến lại mãi.'
Trong thế giới lành mạnh, tôn giáo sẽ biến mất. Cũng như trong thế giới
lành mạnh, phân tâm sẽ biến mất. Nếu mọi người thực sự hạnh phúc, thế
thì tất cả mọi phương pháp để làm cho họ hạnh phúc sẽ là không liên
quan. Thế thì các tu sĩ và đền chùa và nhà thờ sẽ không được cần tới.
Thế thì dần dần mọi người sẽ bắt đầu quên Jesus, Phật, Christ, Krishna.
Sẽ không có nhu cầu.
Đó là điều Lão Tử nói. 'Vào thời xưa mọi người còn thực sự mang tính tôn
giáo, chẳng ai đã bao giờ nghe nói tới tôn giáo.' Đúng. Lão Tử nói,
'Vào thời cổ đại, khi mọi người còn đơn giản, không ai đã bao giờ nghe
nói về các thánh nhân, về linh hồn thánh thiện. Khi mọi người trở nên ốm
yếu, xấu ác, thế thì thánh nhân trở thành quan trọng theo sự tương
phản.'
Có thể điều đó là như vậy lúc ban đầu, hay có thể nó không phải là như
vậy. Ít nhất điều này chúng ta có thể hi vọng - rằng cuối cùng điều này
phải là như vậy. Một ngày nào đó phải tới khi tất cả các phương cách
thành vô dụng. Với nhân loại có thế điều đó sẽ cần thời gian lâu mới
tới, nhưng với bạn, từng cá nhân, nó có thể tới vào bất kì lúc nào.
Khoảnh khắc này mở ra cho việc tới của nó vào bất kì khoảnh khắc nào.
Hãy nhìn vào sự kiện này - rằng bạn đang cứ tạo ra các ảo tưởng quanh
mình. Đừng tạo ra những ảo tưởng đó. Và thế thì chẳng cần tới phương
cách nào cả, không cần yoga, không cần kỉ luật, không cần ý chí nào cả.
Chỉ đừng tạo ra ảo tưởng của bạn thôi. Thế thì tất cả mọi kê đơn thuốc
thang đều trở thành vô tích sự. Bạn có thể đi và vứt tất cả chúng vào
đống đồng nát. Thế thì bạn đơn giản là một con người, trong hài hoà với
cái toàn thể.
Trích từ "Kỉ luật của siêu việt - Tập 2"
Người dịch : Khuyết danh
Bốn loại ngựa
Có lần một người tới. Người đó chạm chân Phật và hỏi ông ấy, "Thượng Đế có tồn tại không?" - câu hỏi muôn thủa.
Phật nói - đó bao giờ cũng là cách thức của ông ấy, nó sẽ chỉ ra phương
pháp của ông ấy - ông ấy nói, "Khi ta còn trẻ ta hay thích cưỡi ngựa
lắm." Bây giờ, người này đang hỏi về Thượng Đế, còn ông ấy bắt đầu nói
về ngựa! Nhưng ông ấy là người dẻo miệng... người này trở nên quan tâm
tới ngựa, và Phật nói, "Ta bắt gặp bốn loại ngựa. Một loại là loại ngu
và bướng nhất: ông đánh ngựa, thế mà nó vẫn chẳng thèm nhúc nhích. Nhiều
người giống như thế đấy. Loại thứ hai là: ông đánh nó và nó sẽ đi,
nhưng nó đi chỉ nếu ông đánh nó, nếu ông quất roi vào nó. Nhiều người
giống thế. Và loại thứ ba ông không cần đánh - ông chỉ mới giơ roi lên
với nó và thế là đủ; nếu nó biết ông có roi trong tay, thế là đủ. Và ta
cũng còn bắt gặp những con ngựa rất hiếm hoi: ngay cả roi cũng chẳng cần
- chỉ cái bóng của roi là đủ."
Và thế rồi ông ấy nhắm mắt lại và ngồi im lặng. Người này cũng nhắm mắt lại và ngồi im lặng cùng Phật.
Đại đệ tử của Phật, Ananda, cũng hiện diện; ông ấy quan sát toàn thể sự
việc. Ông ấy có thể thấy rằng người này đã hỏi về Thượng Đế, và Ananda
cũng tò mò về điều Phật vừa nói - và ông ấy bắt đầu nói về ngựa! Ananda
không thoải mái về điều đó: "Đây không phải là cách thức, đây là quanh
co, đây là lừa người. Ông ta đang hỏi về Thượng Đế và thầy lại đi nói về
ngựa!" Ông ấy ghi nhận vấn đề, "Khi người này đi rồi mình sẽ hỏi. Thế
này thì quá đáng! Nếu ông ta nói về Thượng Đế, ít nhất thầy cũng có thể
nói về thiền, nhưng không về ngựa! Nếu thầy không muốn nói về Thượng Đế,
hãy nói về thiền, nói về im lặng, nhưng cái gì đó có liên quan. Hãy nói
về vô ham muốn, hay ít nhất thầy có thể nói, 'Thượng Đế là không thể
định nghĩa được. Không thể nói gì về Thượng Đế cả, nhưng ta có thể chỉ
cho ông cách để cho ông cũng có thể kinh nghiệm điều đó.' Điều đó sẽ là
đúng, từ bi. Nhưng cái loại đùa cợt gì thế này - thầy nói về ngựa sao?"
Nhưng còn hơn thế, ông ấy phân vân khi Phật nhắm mắt và người kia cũng
làm theo. Và có im lặng lớn lao thế, rắn chắc thế, bản chất thế, gần như
sờ thấy được; bạn có thể đã chạm vào nó, bạn có thể đã cảm thấy đường
viền của nó. Ananda không phải là người rất im lặng, nhưng ngay cả ông
ấy cũng bị xúc động bởi hai người này đang ngồi đối diện nhau trong im
lặng mênh mông thế. Ông ấy có thể thấy khuôn mặt của Phật và ông ấy có
thể thấy khuôn mặt của người kia được biến đổi ngay trước mắt ông ấy.
Duyên dáng hạ xuống, bình an lớn lao nổi lên.
Và thế rồi sau một giờ hay đại loại như thế người kia mở mắt ra, chạm chân Phật với lòng biết ơn, cám ơn ông ấy và ra đi.
Ananda hỏi Phật, "Tôi vẫn chưa thể nào hiểu nổi: ông ta hỏi về Thượng Đế
còn thầy nói về ngựa. Nhưng tôi biết thầy, tôi đã nghe thầy làm điều
này cho nhiều người - nhưng hơn thế tôi bị phân vân về điều đã được
truyền giữa hai người. Tôi biết thầy, cho nên không phải là vấn đề gì
lớn với tôi là thầy nhắm mắt lại và thầy trở nên im lặng. Tôi biết rằng
khó cho thầy nói hơn là ở trong im lặng - im lặng là tự nhiên cho thầy,
tự phát cho thầy - nhưng điều gì đã xảy ra cho người kia? Tôi có thể
thấy rằng ông ta đã trở nên im lặng và sau vài phút ông ta đã trong im
lặng sâu sắc thế - cứ dường như ông ta đã sống với thầy hàng năm rồi.
Ngay cả tôi cũng không biết tới im lặng thế! Và thế rồi điều gì đã xảy
ra trong im lặng đó? Giao cảm nào đã xảy ra? Trao đổi nào đã xảy ra? Cái
gì đã được truyền? Ông ta đã biết ơn vì cái gì? Sao ông ta lại cám ơn
thầy nhiều thế?"
Phật nói, "Có bốn loại ngựa - ông là loại thứ nhất đấy, Ananda, còn ông
ta là loại thứ tư! Chỉ cái bóng của roi thôi là đủ rồi, ông ta đã hiểu.
Và ta không nói về ngựa đâu, ta đang nói về Thượng Đế đấy; nhưng Thượng Đế không thể được nói tới một cách trực tiếp. Và ta không nói về ngựa
đâu, ta đang nói về thiền đấy. Nhưng ta biết người này - ông ta cũng là
người yêu ngựa. Khi ta thấy ông ta tới trên con ngựa của mình ta biết
điều đó ngay lập tức: ông ấy có loại ngựa hiếm thế, chỉ người yêu ngựa
mới có thể chọn được ngựa như vậy. Đó là lí do tại sao ta nói về ngựa -
đó là ngôn ngữ mà ông ta có thể hiểu được, và ông ta đã hiểu nó. Và khi
ta nhắm mắt ông ấy thấy cái bóng của chiếc roi. Ông ta nhắm mắt lại -
ông ta đã hiểu rằng điều tối thượng không thể được nói tới, nhưng ông có
thể im lặng về nó, hoàn toàn im lặng về nó, và trong im lặng điều đó
được biết tới. Đó là kinh nghiệm siêu việt: nó ở bên ngoài tâm trí và
bên ngoài trái tim, nó ở bên ngoài có và bên ngoài không, nó ở bên ngoài
phủ định, bên ngoài khẳng định."
Trích từ "Dhammapada: Con đường của Phật - Tập 5"
Người dịch : Khuyết Danh
Tuesday, 7 November 2017
Fly
Fly (feat. Fabolous)
(I won't lose) Fabulous
(Tôi sẽ không thua cuộc) Thật tuyệt vời
(Somebody tell 'em I won't lose) Low so
(Ai đó hãy nói với họ là tôi sẽ không bỏ cuộc)
(I won't lose) The young O.G.
(Somebody tell 'em I won't lose)
Invisible, push through the fog
I have to find my way, yeah
A glow of light, a spark of hope
If you imagine it, you'll find
You're reaching for all things to follow your dreams
And nothing will stand in your way
You're not far, you're close, so stand up for yourself
It's written in the sky
Just spread your wings, reach for your dreams
There's no mountain that's hard to move (there's no mountain that's hard to move)
Take a chance and try, you would never know
You're a hero, you can fly, you can fly
You're a hero, you can fly
You can fly
Unthinkable, best is to come
The light is shining so bright now
No looking back, keep pressing up (hold on)
'Cause your wings are made to fly
You're reaching for all things to follow your dreams
And nothing will stand in your way
You're not far, you're close, so stand up for yourself
It's written in the sky
Just spread your wings, reach for your dreams
There's no mountain that's hard to move (there's no mountain that's hard to move)
Take a chance and try, you would never know (never know)
You're a hero, you can fly, you can fly
You're a hero, you can fly
You can fly
I don't plan on breaking down
I don't plan on falling down
I won't lose, I won't lose
Oh no no no no no (yeah, let's go Jess)
You should've never doubted yourself
Matter of fact, you should be proud of yourself
'Cause you had to find a way, go about it yourself
Nobody gave you direction, had to route it yourself
And you never got lost, losing's not an option
No time for L's, no time to fail
Winning like Steph Curry and then we warriors
Haters wanna see me in a Crown Victoria
But I'm in a Benz, AC on 70
Won't lose my cool, gotta move cleverly
Chess not checkers, playing it with strategy
Me and Jessica, that's a win automatically
Just spread your wings, reach for your dreams ('cause I won't lose!)
There's no mountain that's hard to move (there's no mountain that's hard to move)
Take a chance and try, you would never know (oh whoa)
You're a hero, you can fly, you can fly
You're a hero, you can fly (ooh...)
You can fly
Subscribe to:
Posts (Atom)